Thứ Hai, 20 tháng 5, 2013

TRIỆU BÀN TAY (tiểu thuyết)








Chương mở đầu





"Đó là con đường để chúng ta hồi cố hương, con người tiến hóa, khoa học phát triển là dấu hiệu loài người luôn tìm con đường trở về, với quê hương Pleiades của chúng nó. Thế hệ con cháu sẽ về thật sự và nguyên vẹn...giờ này mọi cố gắng để về quê chỉ là sự thu hồi những phần mềm, chương trình điều hành, thứ mà loài người Địa Cầu 68B hay gọi là linh hồn. Những linh hồn chưa hoàn thiện vẫn tiếp tục gởi trả xuống Địa Cầu 68B để cài đặt và tiếp tục thảo chương trên các phần cứng là thể xác qua hàng ngàn vạn kiếp kiếp". 

Tx32 ngồi ghi lại những ý nghĩ này khi nó không thể ngủ được, nơi phòng khách của nhà má Sáu. Nó có thể ngủ bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào nhưng hôm nay nó thức và bắt đầu một cuốn . Tối hôm qua, trong cái tiệm sửa chữa đồ điện tử tồi tàn và hôi hám mùi cống rãnh tại một thị xã heo hút của miền Đông Nam bộ, nước Việt Nam, nó đã muốn viết lắm rồi, nhưng nó không thể thức và để mặc cho Diana Krall lôi nó vào giấc ngủ. 

Có lẽ tiểu thuyết ngày nay không giống như như truyền thống, Tx32 tự xuất bản trên mạng internet, bất cứ chương nào, đoạn văn nào cũng có thể biên tập lại [ chẳng thèm quan tâm đến cấu trúc nữa]. Những thứ có thể xóa đi vẫn có thực, vẫn tồn tại như một thực thể hiển nhiên. Tx32 ý thức được sự nguy hiểm của ý nghĩ, vì hầu hết những ý nghĩ của nó đều biến thành sự thật. Quá trình trưởng thành của nó là một cuộc trốn chạy kinh hoàng khỏi những ý nghĩ, vì đôi khi nó đã vô tình làm cho một số người gián đoạn công việc thảo chương trên trần thế bằng những ý nghĩ chưa được xác lập một cách chắc chắn.

Má Sáu thức dậy bởi tiếng chuông điện thoại được cài sẳn và lục tục chuẩn bị cúng thời Tý. Rồi bà ấy đọc kinh, điểm những tiếng mõ vang vang trong màn đêm tịch mịch. Mùi nhang thoang thoảng là nó thấy dễ chịu. Tx32 muốn đốt một cây nhang cho chính nó, vì nó biết The God đang ngự trong nó.

 Từ lâu Tx32 đã biết nó chết rồi, chết thực sự trong trần thế, nhưng có lẽ kiếp này nó chưa thể trở về với Pleiades của nó được. Phải về bằng tất cả ước vọng bao nhiêu ngàn kiếp nó kinh qua, và giờ này nó cảm thấy ngày về gần lắm rồi. Nó biết những đứa trẻ sinh ra và lớn lên trong những năm gần đây thông minh và "khôn" lắm, người lớn hay trách chúng ngu dốt, nhưng thực ra chúng nó hiểu nhanh đến độ những điều ta không kịp giảng giải, chúng đã biến tất cả thành mặc định, để còn dung nạp thêm những thứ đang mở ra trong chân trời tương lai trước mặt chúng. Những sinh linh này sắp hoàn thành nhiệm vụ soạn thảo chương trình linh hồn của mình.

Mấy ngày vừa qua có một số biến động trong con người Tx32, nhiều bậc Chơn Tu hay nói với nó, phải nhìn sự vật bằng con mắt thứ ba, tức Trí huệ. Để khi quan sát một sự vật nào đó, phải nhập thể vào nó, người quan sát với vật thể là một. Tx32 đã rất thành công với thứ gọi là Khoa Học Kỹ Thuật của Địa Cấu 68B bởi nó đã biết hóa thân là chiếc máy, hoặc mạch điện để dễ dàng phát hiện ra khiếm khuyết. Nhưng, ở chiều không gian thứ Tư, nó phải cùng một lúc quan sát cả Người Quan Sát (là nó) và vật được quan sát, vì vậy, trong nó phải có hai con người cùng tồn tại, như thể một chiếc máy điện toán có thể cùng lúc thực thi hai tác vụ trong thời gian thực.


Chỉ những người Pleiades có mặt trên Địa Cầu 68B mới làm được điều này, người Địa Cầu nguyên bản không thể làm được. Chủng Pleiades và hậu duệ giờ cũng đã chiếm gần 1% dân số Địa Cầu. Xã hội Địa Cầu 68B hiện nay thường gọi họ là những người mắc chứng thần kinh phân liệt. Có rất nhiều nghiên cứu kỹ lưỡng về vấn đề này và quan niệm đó là bệnh lý chứ không phải khả năng. Mấy chục năm trước có hai người suýt phát hiện ra khả năng này của người Pleiades, đó là Sigmund Freud và Carl Jung, tuy nhiên với ý nghĩ phải chứng minh cho nhân loại thấy và tâm phục khẩu phục, đã kéo họ ra khỏi cơ hội đó. Âu đó cũng là ý của The God, Đấng toàn năng điều hành chương trình trung tâm vũ trụ. Một khi dòng máu Pleiades pha trộn với người Địa Cầu lan rộng, người Địa Cầu "lai" cũng sẽ có khả năng cảm nhận chiều không gian thứ Tư, họ sẽ kéo về lũ lượt, chứ không phải kẻ ở người đi như bây giờ...


Vũ trụ mà Tx32 đang hiện hữu là vũ trụ phân nhánh ở kỷ Bạch Phấn, nếu như ta muốn tìm một mốc nào đó của Địa Cầu 68A để tham chiếu và so sánh sự tương đồng giữa các vũ trụ đồng dạng với vũ trụ của Địa Cầu 68A hiện nay. Một sự kiện nào đó xảy ra trong vũ trụ là một nguyên tố trong vô vàn sự kiện cấu thành nên vũ trụ đó. Vì một lý do nào đó, tại một thời điểm nào đó, sự kiện đó xảy ra theo hướng khác, vũ tru tại thời điểm đó sẽ phân nhánh thành một vũ trụ khác song song với vũ trụ hiện hữu. Đôi khi ta thắc mắc rằng không gian nào có thể chứa tất cả các vũ trụ phân nhánh đó? Bạn không thấy rằng vũ trụ đang giãn nở kinh hoàng và các vũ trụ phân nhánh đang có xu hướng xếp chật "n" chiều không gian?


Trở lại với Địa Cầu 68A, vì một ngày nào đó ở kỷ Bạch phấn, một quả thông trên một cây thông trung niên đã khô và rụng xuống đất, nó lăn đến bên bờ một con suối đã cạn và nảy mầm, tiếp tục trở thành một cây thông non...Tuy nhiên quả thông của tinh cầu 68B không may mắn như vậy, nó kẹt trên một tảng đá....Một sự kiện không khác biệt nhiều như vậy, không đủ tạo sự dị biệt to lớn, nên Địa cầu 68A và Địa cầu 68B có thể xem như anh em song sinh...







Người Địa Cầu chỉ có thể cảm nhận tối đa ba chiều không gian. Điều này cũng dễ hiểu vì mọi cư dân ở hành tinh này từ xa xưa, khởi thủy đã phải chịu ảnh hưởng của từ trường và trọng trường. Đường sức của từ trường Địa cầu vô hình chung làm cho họ nhận thức được hai chiều của không gian, ứng với khái niệm Đông, Tây, Nam , Bắc của họ. Sức hút về phía tâm của quả Địa cầu giúp họ định hình thêm chiều không gian còn lại. Đối với người Địa Cầu, chiều không gian thứ tư thật phi lý, vì không thể nào kẻ thêm từ tâm "O" một trục nào cùng lúc vuông góc với ba trục còn lại.
Thật may mắn cho chúng ta và cả cho người Địa cầu, với nhận thức về mặt Đạo Đức như hiện nay, và nếu họ có thêm khả năng nhận thức chiều không gian thứ tư; điều này đồng nghĩa với việc họ có thể chu du khắp vũ trụ Hoàn Vũ; bạn có thể hình dung ra viễn cảnh xâm lược, tàn phá, tiêu diệt các nền văn minh thấp hơn họ. Tất nhiên, không loại trừ việc họ gây chiến với các tinh cầu anh em Đồng đẳng...

Hiện nay, loài người Địa Cầu đã manh nha phát hiện ra rằng tất cả các đường thẳng trong nhận thức xa xưa của họ , đều là những đường cong; nhưng đại đa số vẫn cho rằng đường thẳng sẽ đi về Vô Cực ở hai phía âm và dương. Họ đâu biết rằng cái họ gọi là đường thẳng chỉ là những vòng tròn khép kín, vô cực âm và vô cực dương chỉ là một mà thôi, và cũng chính là tâm "O". Có rất nhiều ví dụ thực tế đơn giản nhưng đa số người Địa cầu vẫn chưa chịu nhìn nhận, vì họ vẫn tự nhốt họ trong một cái nhà tù mang tên "ý thức". Chẳng hạn, ta đưa cho họ một chiếc xe siêu tốc và bảo họ chạy thẳng tuyệt đối (theo "ý thức" của họ), một lát sau bạn sẽ thấy họ trở lại đúng nơi họ vừa xuất phát, bởi vì hành tinh của họ chính là một khối cầu!
 



Loài người Địa Cầu luôn bị thôi thúc bởi ý nghĩ phải biết trước tương lai, họ có một khát vọng tiền ẩn trong bản năng là luôn hướng về chiều Dương của trục thời gian. Thực ra tương lai chỉ là một tập hợp dữ kiện bất định và lộn xộn. Đúng ra thì họ nên truy cập vào chiều Âm, chiều của quá khứ, nơi đó có tất cả những dữ kiện xác định, xếp chật các lát cắt không gian, chúng chồng lên nhau để tạo thành cái gọi là Thời Gian. Đối với họ , trục thời gian là một đường thẳng, chỉ phát triển theo một chiều Dương, nên họ khao khát giũ bỏ quá khứ và vươn đến cái gọi là tương lai. Họ đâu biết rằng trục thời gian là một vòng tròn khép kín, nơi cuối cùng cũng chính là nơi bắt đầu, trong quá khứ có tất cả các dữ kiện của tương lai.Người Địa Cầu đôi khi cũng mơ hồ nhận ra điều này qua hiện tượng Tiền Ký Ức ( Deja`vu), đó là cảm giác đồng dạng không gian giữa giấc mơ (quá khứ) và sự kiện vừa chứng kiến.

Cuộc đời một con người cũng là một vòng tròn thời gian nhỏ, khi con người mới chào đời, đứa bé chỉ là một cỗ máy sơ khai, một phần cứng tối giản, khi đó, một linh hồn được gửi đến, là một hệ điều hành nguyên thủy, cùng một số ứng dụng đơn giản ( Đạo học gọi là "chơn linh"), sẽ được cài đặt vào phần cứng là đứa bé đó, từng bước, từng bước các công năng được set up, giúp đứa bé tự nhận biết thế giới xung quanh, ý thức và gia nhập xã hội. Đến lúc lìa đời, xảy ra quá trình ngược lại, từng bước tắt dần các chức năng điều hành, lưu lại ( save) các dữ liệu và chương trình đã phát triển, sau đó gửi về trung tâm điều hành ( Thiên Đàng, Thượng Giới).


 Như vậy đã hoàn thành một vòng tròn thời gian nhỏ. Vũ trụ là một vòng tròn lớn hơn, điểm khai lập đất trời cũng là điểm kết thúc, Sáng Thế và Tận Thế là một mà thôi, giống như một con rắn tự nuốt đuôi mình, quá khứ và tương lai luôn tuần hoàn, phân định bằng cái mốc Hiện Tại. Quá khứ - trật tự và ổn định, là Kết Quả; Tương lai - hốn loạn và bất định, là Nguyên Nhân. Hiện tại vừa xảy ra, vừa tiếp diễn, càng ngày càng làm quá khứ phình to ra và tương lai thu hẹp lại . Cho nên, truy cập vào quá khứ, bạn sẽ thấy tương lai.




( còn tiếp )

3 nhận xét: